Thành Tài Ẩn Cư CỨu ThẾ


Sau khi Hồ Ðạo Trưởng theo học với Tổ Sư được một năm, có một đêm, như thường lệ thầy trò quây quần bên nhau, có một vị đệ tử viết một lá thơ thỉnh ý Tổ Sư Lưu Bội Trung. Luc' đó Tổ Sư mới bảo các đệ tử có mặt (có khoảng chín mươi người) hãy ngồi thiền, sau đó đoán xem trong thư viết gì. Trong tất cả các đệ tử hiện diện, chỉ có Hồ Ðạo Trưởng là người duy nhất nói đúng nội dung lá thư. Tổ Sư Lưu Bội Trung nghe xong lạnh lùng nói với Ðạo Trưởng rằng: "Ngươi về nhà thu xếp hành lý, ngày mai đừng đến nữa!" Ông giật mình hỏi lại: "Thưa Sư Phụ con đã phạm phải lầm lỗi gì, mà sao bảo con đừng đến nữa ?" Tổ Sư Lưu trả lời: "Sư Phụ phái ngươi ra ngoài xây một ngôi chùa mới và cứu độ chúng sanh. Ngươi hãy ở đó và chuyên tâm tu hành, về sau sẽ rõ."

Lúc bấy giờ đệ tử thuộc phái Côn Lôn Tiên không có mấy người đi dựng chùa, vả lại qui luật rất nghiêm khắc. Thứ nhất: Trong vòng ba năm không được nhận bất cứ cúng dường nào. Thứ hai: Tất cả tiền lộ phí phải tự túc. Thứ ba: Không được làm phiền người khác lo cơm nước cho mình, đi giúp việc phải ăn rồi mới đi. Thứ tư: Không được thoái thác từ chối giúp đỡ người khác. Thứ năm: Sau ba năm mới được nhận cúng dường, và lúc làm việc không được trả giá, ai cho bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu, gặp những gia đình nghèo khổ thì phải tìm cách giúp đỡ. Con nên lúc Tổ Sư Lưu Bội Trung còn tại thế, được rất nhiều người kính trọng, và số môn đồ cũng càng ngày càng nhiều.

Sau khi Tổ Sư Lưu Bội Trung qua đời, Hồ Ðạo Trưởng vẫn tiếp tục ở trên núi, vừa tu hành phục vụ đại chúng, vừa đi khắp nơi tìm kiếm minh sư, trước sau ông đã gặp hơn hai mươi vị thầy, lần nào cũng đều thất vọng trở về. Cuối cùng ông quyết định không lãng phí tinh thần và tiền bạc để tìm thầy nữa. Ông bèn bế quan trên núi khoảng mười lăm năm, không màng đến thế sự.


[Index] [Prev] [Next]

© 2002 tamlinh.net