Ngày Ba Tôi Chết


Bà nội tôi qua đời ba tháng sau khi sinh ba tôi, khiến ông trở thành mồ côi từ nhỏ. Ông lớn lên trong thời chiến và trở thành tướng lãnh khi tuổi mới quá ba mươi. Từ nhỏ, tôi tưởng rằng ông muốn "nắm trọn quyền kiểm soát" tất cả mọi thứ, mọi người, là vì kết quả nghề nghiệp tướng lãnh nhà binh lâu năm của ông. Ba tôi trẻ tuổi nhưng tính tình hùng hổ đến độ mọi người trong nhà đều khiếp sợ. Nhưng mãi thời gian gần đây tôi mới biết được sở dĩ ông muốn kiểm soát tất cả là vì tính vô cùng thiếu tự tin của ông. Sự thiếu tự tin này có thể truy ra từ thuở ông mới lọt lòng. Trong những năm khôn lớn, ông thấy mình mất đi quyền kiểm soát rất nhiều thứ, trở nên sợ sệt và càng thiếu tự tin hơn nữa. Ông sợ không dám tiêu tiền, ngay cả hưởng thụ những thú vui đơn sơ nhất trong cuộc sống. Ông bị tư tưởng ám ảnh, nghĩ rằng tai họa có thể xảy ra nếu ông không đề phòng trước. Thật ra, tai họa lớn nhất trong đời ông chính là sự lo sợ này, cảm giác mà ông đã mắc vào quá chặt.

Tuy nhiên, sau khi thọ Tâm Ấn và có những thể nghiệm trong lúc mẹ tôi qua đời, lòng tin của ông tăng trưởng, ông có cảm giác tin tưởng, an lòng, một cảm giác mà chưa bao giờ ông được biết. Ba tôi trở thành một con người hoàn toàn khác hẳn. Ông rất sung sướng và tự tại ngay cả những chuyện nhỏ không đâu. Ông trở thành một người cha rất dễ hài lòng. Bất kỳ điều gì người ta làm cho ông, ông đều sung sướng như một đứa trẻ con. Ông say mê cuộc sống khiến cho nhiều người thích được gần gũi ông. Ông rất yêu đời, yêu bạn! Tình yêu như ánh nắng vàng sưởi ấm lòng ông, lòng người. Trước những biến đổi này, chúng con phải cảm ơn Sư Phụ và món quà Ngài đã ban cho ông - đó là lòng dũng cảm tự tin, để ông được hưởng những ngày tháng tươi đẹp nhất trong đời, ngay cả sau khi mẹ tôi mất.

Thậm chí đã 85 tuổi rồi nhưng ba tôi vẫn còn khỏe mạnh với một tinh thần vui tươi hăng hái. Ông thích du lịch qua lại giữa hai quốc gia Formosa và Hoa Kỳ, và ở lại một thời gian ngắn với mỗi đứa con của ông. Cuối năm 1995, ông bay từ Boston về Los Angeles. Khi mới đến nơi, ông yêu cầu em gái út của tôi và tôi mời tất cả các đồng tu Quán Âm và những người tu Pháp Phương Tiện tại đây đến dùng cơm tối để ông được ngỏ lời cám ơn lòng tốt của họ. Ông lo dàn xếp tài sản của mình và cho chúng tôi biết cách làm đám táng cho ông. Chúng tôi tưởng ông đang tìm việc gì đó để làm và không để ý tới ngụ ý trong lời nói của ông.

Vào ngày 25 tháng 2, 1996, dù trời mưa ông vẫn đi cộng tu với em gái tôi như thường lệ và hàn huyên với cô của tôi trong xe. Không bao lâu sau khi cữ thiền vừa bắt đầu, hộ pháp đến tìm em gái út của tôi. Chúng tôi liền chạy đến chỗ của ông và thấy một vài sư tỷ đang làm hô hấp nhân tạo cho ông. Tôi đứng nhìn trong trạng thái bàng hoàng. Cô em gái út của tôi kéo tôi qua một bên và nói: "Bây giờ em mới biết tại sao 3 ngày trước ba có kể là ông thấy hóa thân Sư Phụ; Ngài nháy mắt, mỉm cười với ba."

Xe cứu thương đến, vội vã đưa ba tôi vào một bệnh viện ngoại ô. Khi vừa đến nơi, tôi gọi cho cô em gái đang sống ở tiểu bang khác, cô bèn lập tức tọa thiền. Một vài phút sau, điện thoại reo. Trong khi kể thể nghiệm của mình, cô nói: "Ba mất rồi! Sư Phụ đem ba về gặp má. Ba trông trẻ quá, như mới có hai mươi, ba mươi tuổi. Ông rất vui, chạy lăng xăng như một đứa bé, nhìn ngắm đủ thứ. Ông không ngớt nói rằng ở đó vui quá! Em khóc nên bị Sư Phụ la. Má mỉm cười, trong khi ba an ủi bảo em đừng buồn vì chúng ta sẽ gặp lại nhau nữa." Sau khi gác điện thoại, tôi thấy cơ thể của mình đang cứng và căng thẳng bỗng trở nên thảnh thơi mềm mại. Sư Phụ nói đúng. Tôi nghĩ bụng: "Tại sao lại khóc? Có mấy ai được phước báu to lớn như ba tôi, có thể ra đi với phẩm cách như vậy? Chúng tôi nên mừng cho ông và nên thay mặt ông để tỏ lòng biết ơn mới đúng."

Sau khi chờ đợi một thời gian lâu, cuối cùng có người đi ra và nói với chúng tôi: "Rất tiếc..." Theo điều lệ trong bệnh viện nơi ba tôi mất thì một người qua đời phải được đưa ra khỏi khu bệnh trong vòng 3 tiếng đồng hồ. Tuy nhiên, bệnh viện đã chấp thuận lời yêu cầu của chúng tôi, cho ba tôi được nằm ở đó 8 tiếng đồng hồ, thậm chí còn cấp cho chúng tôi một căn phòng để chúng tôi có thể ngồi thiền giúp ông. Mọi người trong bệnh viện đối đãi với chúng tôi rất tử tế và nồng hậu. Sau 8 tiếng đồng hồ, chúng tôi nghe tiếng gõ cửa. Ðó là cô y tá trưởng phòng cấp cứu. Cô hỏi thăm chúng tôi có cần cô giúp gì không. Sau khi tôi cám ơn, cô xin được nói chuyện riêng với tôi. Thì ra đó là sự an bày của Thượng Ðế.

Cô y tá nói rằng cô đã làm việc trong phòng cấp cứu hơn mười năm, nhưng chưa bao giờ thấy ai qua đời một cách bình an, thanh thản như vậy. Cô đặc biệt muốn biết tại sao sáng hôm đó chúng tôi lại có thể chấp nhận cái chết của một người cha một cách bình tĩnh như vậy. Tôi kể cho cô nghe lý do và mời cô vào phòng xem sắc diện hồng hào và nụ cười trên môi của ba tôi. Tôi cũng cho cô thấy bàn tay của ông vẫn còn mềm mại. Tôi nói thân thể của má tôi cũng vậy, rất mềm khi bà từ trần, nên những người đưa quan đã làm rớt thân thể của bà xuống nền nhà khi họ mang bà đi một ngày sau khi bà mất. Cô y tá thấy chuyện này thật lạ! Cô tốt bụng đến độ đứng chờ những người đưa quan ở cửa vào phía sau bệnh viện đến để yêu cầu họ hãy cẩn thận đừng để thi hài ba tôi rớt xuống sàn nhà.

Khi chúng tôi ra về, cô cho tôi số điện thoại và dặn tôi nhớ liên lạc cô khi Sư Phụ đến. Hai tuần sau Sư Phụ đến, may mắn thay cô y tá không bận làm việc bệnh viện ngày hôm đó. Tôi mời cô đến Thiền Ðường sớm để có thì giờ kể cho cô nghe về Sư Phụ và Pháp Môn Quán Âm. Khi thời gian thọ Tâm Ấn của cô đã đến, tôi đề nghị cô nên suy xét nghiêm túc về quyết định thiêng liêng này, gồm cả việc ăn chay suốt cuộc đời. Cô trả lời tôi một cách chắc chắn rằng cô đã sẵn sàng và ăn chay trường đã được năm năm. Vài năm trước đó, cô bị khủng hoảng tinh thần và vẫn còn đau khổ rất nhiều. Lúc nào cô cũng muốn học thiền để được thanh tịnh trong tâm. Thế là ngày hôm đó cô thọ Tâm Ấn và được gặp Sư Phụ.

Tháng 5 năm 1996, chúng tôi gặp lại nhau, và tôi hỏi thăm xem cô có thắc mắc gì về chuyện tu hành. Tôi cho cô mượn một vài cuốn Bản Tin tiếng Anh và băng thâu hình các buổi thuyết pháp của Sư Phụ. Ngày hôm đó, cô rất vui và cho tôi biết là cô cảm thấy khá hơn xưa và có những thể nghiệm rất tốt. Về sau, cả hai chúng tôi đều bận rộn và mất liên lạc với nhau. Tháng 11 năm 1996, tôi bỗng nhận được một cú điện thoại của cô. Ba cô đang bị bệnh nặng và cô xin nghỉ làm 2 tháng để về tiểu bang New Jersey ở cạnh ông. Cô hỏi tôi làm sao với mấy cuốn băng mà tôi đã cho cô mượn. Tôi đề nghị cô mang theo cho ba cô nghe để Sư Phụ có thể đưa ông về Nhà. Không dằn được nỗi xúc động, cô thật biết ơn cú điện thoại này, dù không biết tại sao mình đã làm như vậy. Tháng Giêng năm 1997, cô gọi tôi một lần nữa, nói rằng ba cô vừa qua đời một tháng, và giống như ba tôi, ông ra đi với một khuôn mặt hồng hào, nụ cười trên môi, và thân thể mềm mại, làm gia đình cô hết sức ngạc nhiên.

Bây giờ, hãy trở lại chuyện ba tôi. Ðám táng của ông được tổ chức vào thứ bảy để tất cả thân quyến và bạn bè chúng tôi có thể đến chào vĩnh biệt. Tất cả anh chị em chúng tôi đều hiện diện. Tối thứ sáu, chúng tôi cùng nhau đi cộng tu. Ở đó, hóa thân Sư Phụ hiện ra cho cô em gái tôi thấy, và bảo rằng cha tôi chết tại Thiền Ðường để nhắc nhở đồng tu rằng đồng tu chúng ta nên ra đi như một người quân tử. Sư Phụ nói thêm rằng Ngài rất mừng khi thấy đồng tu chia xẻ tình thương và cống hiến phước báu có được qua sự tu hành của mình đến những người khác.

Vào cuối giờ thiền, khi các đồng tu hồi hướng phước báu của mình cho ba tôi, Sư Phụ cho em gái tôi thấy các lằn hào quang liên tục bay vào ba tôi, rồi ba tôi reo lên một cách biết ơn: "Ðủ rồi! Ðủ rồi! Xin quý vị hãy để dành cho mình."

Vào ngày đưa đám tang, hầu như đồng tu nào chúng tôi quen cũng đến tham dự. Mọi người cùng ca theo cuốn băng tán Phật của Sư Phụ, em gái tôi thấy hình Sư Phụ trên tường tỏa ra hào quang và gia trì cho cả khu nhà. Cô còn thấy hóa thân Sư Phụ đỡ ba tôi dậy ngồi xếp bằng trên quan tài của ông. Khi chúng tôi cúi đầu chào vĩnh biệt, ông rơi nước mắt với vẻ biết ơn và cúi đầu đáp lại. Ông nói với cô em gái tôi rằng vòng hoa do các sư huynh và sư tỷ tặng rất là xinh đẹp. Khi nắp quan tài vừa đậy lại, em gái tôi bỗng có cảm giác nghẹt thở và sợ hãi. Nhưng ba tôi an ủi, nói rằng: "Ðừng có lo. Ba đang ở bên ngoài." Hầu như tất cả thân quyến chúng tôi đều đồng ý rằng đây là lễ đám tang xúc động nhất chưa bao giờ từng thấy.

Tôi xin đề cập một vài chuyện về mẹ tôi, người đã qua đời khoảng mười năm trước. Năm năm trước, bà đã đổi bộ đồ trắng của bà và mang vào bộ y phục của Phật Bồ Tát khi bà lên cảnh giới thứ năm. Ðôi khi em gái tôi ngồi thiền, má tôi hiện ra nói: "Ta xuống thế giới này là để đem các con ta trở về Nhà." Má tôi là một người rất độc đáo, và gia đình chúng tôi được ban cho nhiều phép lạ trước và sau khi gặp Sư Phụ. Tôi biết rằng trước khi ra đời, chúng ta đã sắp xếp để gặp Sư Phụ trên thế giới này. Như là Ngài đã lo lắng cho cha tôi, Ngài cũng sẽ lo lắng cho chúng ta trong kiếp này, kể từ nay trở đi và mãi mãi.

Ðồng Tu Do Tan Yu-ying
Los Angeles, Ca. USA



[Index]

© 2002 tamlinh.net